Mẹ ơi !
Con xin lỗi Mẹ rất nhiều, nhiều lắm.
Con là đứa vô tình, hay vô tình một cách cố ý với Mẹ, có lẽ vậy.
Con có thể thức đến hai giờ sáng chỉ để nói chuyện bâng quơ với người chưa gặp mặt,
nhưng lại không ngồi nói chuyện với Mẹ thật lâu,
Con có thể làm những việc không công cho người khác,
nhưng việc Mẹ nhờ, con lại tìm cớ để thoái lui, bận, khó không làm được...
Con có thể chạy đến nhà người yêu, đứng chờ từ thật sớm chỉ để nói một lời,
nhưng con lại không chở Mẹ đi dạo, hay đi công việc của Mẹ, cũng đã lâu con không đi cùng Mẹ.
Con có thể bỏ thật nhiều tiền để đãi bạn bè,
nhưng con lại tính toán với Mẹ để khỏi tốn tiền cho nhiều chi phí trong nhà, và cố giữ số tiền tạm gọi là của con, dù con biết đó là tiền của Mẹ.
Nếu Mẹ không cho con ăn học, thì làm sao con có thể làm ra tiền như lúc này ?
Con có thể đau khổ, có thể khóc, vì tình cảm của con không đẹp đẽ,
nhưng con vô tình với Mẹ quá Mẹ ơi,
con đã không hiểu nỗi đau của Mẹ
con đã không chia sẻ với Mẹ buồn vui công việc.
Bữa sáng Mẹ vẫn làm cho con, hình như con nghĩ mặc nhiên là phải có, dù không nghĩ Mẹ dậy sớm hơn con, làm rồi lại giữ ấm, để khi con dậy, bữa sáng vẫn ngon.
vậy mà,
có lúc con lại nghĩ quẫn, chỉ vì...
Con quá ích kỷ Mẹ ơi. Con chưa bao giờ nghĩ cho Mẹ cả, chỉ bản thân con mà thôi.
Con xin lỗi Mẹ nhiều, nhiều lắm.