Tôi nằm dang hai cánh tay sang hai bên, tôi nhìn thấy nỗi cô đơn ngó vào ngực mình , và thật tự nhiên tôi rướn mình đón nhận nỗi cô đơn sà xuống ôm ấp lấy thân thể , những đốt xương trên thân thể gồ lên, tôi thấy những giọt lệ trào ra nơi khóe mi. Và lúc ấy, tôi với cô đơn chập lại thành một.
Đã biết lên nhầm chuyến tàu xa,niềm tin hog đủ để mua một tấm vé khứ hồi,và cứ thế...chúng ta lạc mất nhau mãi mãi...